Một ngày nọ có người hỏi mình, đâu là lúc em thấy cô đơn nhất?
Mình đã suy nghĩ lục lọi rất lâu. Cái ấn tượng về cảm giác cô đơn cùng cực đã đến với mình khi nào?
Mình đã nghĩ về lúc mất đi một người mà mình vô cùng thương quý, về cảm giác tuyệt vọng khi đó, về lúc mà mình nghĩ rằng từ nay đời mình không cần có thêm một trải nghiệm thương yêu nào như vậy nữa, rằng, thế là hết. Mình cũng đã nghĩ về ấn tượng hoảng sợ khi nhận ra mình không có những sợi dây kết nối với những người xung quanh, không thể hiểu được họ, không thể chạm vào trái tim họ. Như thể mình là một sản phẩm điện tử lỗi trong thế giới Internet of things, không có bluetooth, không có wifi, trơ trọi một mình. Mình đã tưởng đó là những lúc cô đơn nhất.
Nhưng không phải thế. Cô đơn nhất chính là lúc nhận ra mình phải đi trọn cả cuộc đời này, cũng như mình đã đi hết những cuộc đời trước và còn sẽ phải đi hết nhiều cuộc đời sau này nữa, một mình. Phải trải nghiệm và học hết những bài học một mình. Đau đớn một mình, nứt toác một mình. Tái sinh một mình. Cho dù có một linh hồn tri kỉ đồng hành, đó cũng chỉ là để cho hành trình của mình thêm vui, at the best. Họ không thể trải nghiệm thay mình, không thể học hỏi thay mình. Không thể đau nỗi đau rạn vỡ thay mình. Cho dù có đồng điệu với nhau, thương yêu nhau đến thế nào đi nữa. Họ cũng không đem lại hạnh phúc được cho mình, thực sự là thế. Tự thân mình phải trở thành một bản thể hạnh phúc đủ đầy, chẳng thể trông chờ dựa dẫm được vào ai.
Lạ lùng nhỉ, khi biết rằng tất cả chúng ta vốn là Một, từ một nguồn duy nhất, nhưng đã bị chia cắt ra thành vô vàn mảnh nhỏ, và mỗi mảnh còn phân chia tiếp thành những giọt linh hồn khác nhau, giờ đây đi trên những hành trình khác nhau, mang những hành trang khác nhau, chỉ có nỗi cô đơn là giống nhau cùng ôm trong mình.
Cô đơn nhất là thế, chính là khoảnh khắc mình hiểu được rằng trạng thái cô đơn này là mặc định, rằng để thoát ra được khỏi nó thì điều duy nhất mình có thể làm chỉ là chấp nhận nó, ôm lấy nó, và ở trong chính nó mà thôi.
Khi nhận ra điều này rồi, mình không thấy buồn, không thấy tuyệt vọng. Ngược lại, là một cảm giác gần như nhẹ nhõm.